Tháng 11 về mang theo cơn gió cuối thu nhè nhẹ, ánh nắng dịu dàng, trong trẻo, tháng 11 cũng có một ngày rất đặc biệt đối với các thế hệ thầy giáo, cô giáo, cũng là ngày lớp lớp học sinh – sinh viên có dịp hướng lòng mình về những người thầy, người cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11) với biết bao cảm xúc trân trọng và lòng biết ơn vô hạn.
Thầy Nguyễn Thanh Tùng – Trường Bộ môn Quản trị kinh doanh ngành F&B
Chẳng biết tự bao giờ, ai đó đã trân quý gọi những người thầy giáo, cô giáo là “Những người chèo đò thầm lặng” để lái đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng nhiệt huyết của cả một tấm lòng:
“Chuyện một con đò dãi dầm nắng mưa
Lặng lẽ chở bao dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò…”.
Tôi bước vào nghề dạy học đơn thuần như một lẽ tự nhiên. Thế nhưng, ngày đầu đứng lớp, tôi đã thật sự biết rằng dạy học chính là lẽ sống, là tâm huyết của đời tôi. Tôi yêu biết bao những ánh mắt trong sáng, ngây thơ, những câu nói hồn nhiên, non trẻ. Tôi trân quý những bỡ ngỡ, những tò mò khi các em khám phá bài học mới. Thật hạnh phúc khi được làm “Người lái đò” cần mẫn chở khách sang sông, cập đến bến bờ tri thức.
Mái trường Western thực sự là tổ ấm gia đình thứ hai của tôi. Bởi nơi đây có các cô, các chị, các anh, các bạn đồng nghiệp của tôi vẫn đang từng ngày, từng ngày miệt mài, say sưa và tràn đầy nhiệt huyết ươm mầm cho sự nghiệp “trồng người”. Và cũng bởi nơi đây, tôi thấy ấm lòng khi nhìn những ánh mắt biết nói của học trò, những nụ cười thân thương của các em đã xóa tan đi bao mệt mỏi của bộn bề công việc, những lo toan trong cuộc sống hàng ngày. Chính các em với tinh thần ham học, khát khao tri thức đã thôi thúc chúng tôi tiếp tục phấn đấu, vượt mọi khó khăn để hoàn thành tốt nhiệm vụ, chính các em đã đem đến cho chúng tôi thật nhiều nụ cười sảng khoái mà không dễ gì tìm thấy ở một nghề nào khác.
Tôi nhớ một câu danh ngôn đã nói rằng: “Nếu người kĩ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng thì người giảng viên vui sướng khi nhìn thấy học viên đang trưởng thành, lớn lên”.
Đúng vậy, tôi muốn mình là “Một kĩ sư tâm hồn” để nhìn thấy hành trình hoàn thiện nhân cách trong từng em học viên – sinh viên, tôi muốn là một nấc thang trong bước đường đi tới vinh quang của các em.
Khoảng 4 năm về trước, Tôi cũng lần đầu ghé đến Thành Phố này với tên gọi Tây Đô, tôi bỡ ngỡ trước vẻ êm ả và trong trẻo của những con đường, những góc phố tinh khôi với sự náo nhiệt vừa phải, dè dặt để bắt đầu cho một công việc mới, công việc ở một ngôi Trường nghề, Trường Western. Vốn dĩ, trước đó tôi đã có được một công việc ở tại một nhà hàng Pháp giữa Sài Gòn hoa lệ vào những năm cuối thập niên 90 của thế kỷ trước. Một nhà hàng với tất cả những yếu tố rất lạ và rất hay so với mặt bằng chung của Sài Gòn khi đó, tôi thật sự cảm thấy may mắn. Và dĩ nhiên, cũng có những ngày khởi đầu đi làm đầy ngơ ngác như rất nhiều các bạn bây giờ, tôi cũng đã tự nhủ rằng phải thật sự nổ lực, trước nhất là để thích nghi sau đó là để học hỏi và theo thời gian tôi đã trở thành một nhà quản lý, một F&B chuyên nghiệp tại Thành phố Sài Gòn.
Một cơ duyên nào đó tôi đã gặp thầy Lộc và rồi tự nhiên tôi trở thành người lái đò, người đứng lớp, làm công việc giảng dạy, để có cơ hội cùng lắng nghe, cùng chia sẽ về nghề với tất cả các bạn được gọi là Học viên – Sinh viên.
Tôi nguyện với lòng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa trong sự nghiệp của mình, để luôn xứng đáng với thành tích mà nhà trường đạt được hôm nay, tiếp tục giữ vững và phát huy truyền thống tốt đẹp ấy, giáo dục các thế hệ học trò thành những người công dân có ích cho xã hội. Tôi yêu nghề giáo và trọn đời thủy chung, tâm huyết với nghề.
“Viên phấn trắng hướng cuộc đời bay bổng
Mực đỏ chấm bài là máu chảy từ tim”.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi xin gửi đến quý thầy cô tấm chân tình với lòng biết ơn và tri ân sâu sắc nhất! Kính chúc quý thầy cô luôn mạnh khỏe để dìu dắt các em học viên vững bước đi tới tương lai. Và hơn cả, mong rằng sự nhiệt huyết, lòng yêu nghề luôn không ngừng chảy trong trái tim thầy cô.
Thầy Nguyễn Thanh Tùng
Trả lời